Kỷ niệm đau có làm sao quên được
Kết cuộc rồi chỉ một thước dây oan
Máu trong tim cố nén cứ tuôn tràn
Tâm u uất trí mãi âm ỉ cháy
Ngưng chẳng đặng dòng đời im lặng chảy
Ngược thời gian quá khứ đã không còn
Bỗng một hôm tầm được Đấng Chí Tôn
Quên tất cả khổ đau không cầm lấy
Đem buồn giận trả cho thời gian ấy
Lắng con tim soi sáng nỗi ưu phiền
Xưa đau buồn
Xưa khổ hạnh triền miên
Nay hạnh phúc bằng chữ không .. khôn khéo
Ánh hào quang chói chang từ vạn nẻo
Vì trong ta có Phật tự lâu rồi
Muốn an lành ta giữ chữ không thôi
Mai nhắm mắt chuyện xưa trôi hết sạch
Đời bể khổ mở mắt là đã khóc
Gắng công tu cho kiếp kiếp thôi buồn
Phật Pháp Tăng nguyền nương tựa tâm hồn
Sân si đó âu chỉ là nghiệp chướng
songthhương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét