Lao Đao Hạc
lao đao hạc rướng mình băng bão tố
núi lạnh lùng muôn thuở đứng trơ vơ
sóng triều dâng hoa trắng dữ dâng bờ
cơn gió lướt rừng lắc lư phẫn nộ
sóng bạc đầu cố nâng cao nhịp vỗ
nét hồn nhiên nhân tánh cũ đang rơi
nhếch môi cười mi mắt tưởng xa xôi
chim vỗ cánh lạc loài phương hướng cũ
rồi hồn nhiên giấu mình nơi viễn xứ
rồi nắng lên phong lữ mãi còn vương
mộng huyễn đau thương ưu não chán chường
lao đao hạc vô thường mơn bão tố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét