Giữa vườn hoa rũ cánh sầu phai
Giã từ xuân sắc trong hoang lạnh
Không kip nuối nhìn giọt nắng mai
Ai đó buông thầm tiếng thở than
Xót xa nâng nhẹ đoá hoa tàn
Dệt vần thơ tiễn buồn rưng rức
Mong muộn phiền kia gió thổi tan
Thơ thẩn trăng khuya vẫn một mình
Muôn trùng dìu dặt... hồn lênh đênh
Chừng như vướng vất khung trời cũ
Nơi ấy một thời ủ mộng êm...
BN
BN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét