ba mươi năm lẻ từ hồi cách xa
tâm tư vọng tưởng quê nhà
với tà áo trắng thướt tha bên hồ
dấu yêu, bạn bạn bồ bồ
ngây thơ cánh phượng nhởn nhơ sân trường
giọng ve thỏ thẻ thân thương
giọng “mình” nhỏ nhẹ vấn vương bên đời
xa nhau hơn nửa cuộc đời
mai nầy gặp lại biết cười hay run?
nắng trưa ngày ấy chia chung
bây giờ ta có vui cùng cảnh xuân
mây bay, hồn có ngập ngừng
có nhìn hoa nở thấm nhuần câu kinh ???
vẫn rằng dạ đó bâng khuâng
cơ duyên hạnh ngộ tịnh bình nỉ non
emsee
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét