Cho Mòn Góc Nhớ
Ráng chiều nhuộm vàng khóm tre xanh xắn
Dáng cằn khô bởi đội nắng phơi sương
Chiếc xuồng con nhịp sóng mỏi tay nương
Cầu khô cháy nứt tan bầu tĩnh lặng
Đám lau sậy trổi mình quơ lụa phấn
Tím mồng tơi đau đớn những đưa duyên
Hạt mưa nào dỗ mẹ giấc bình yên
Tia nắng cũ rập rình xuyên bến mới
Gió thổi tứ bề chuyển cơn sóng dội
Khách xa rồi quên bẵng tiếng kêu than
Dài những ngày chang tóc mòn gội nắng
Chập chùng đêm vắng mắt ướt trông mơ
Cội tre già thương mẹ tuổi bơ vơ
Hoàng hôn xuống lặng lờ chân lỡ bước
CQnkn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét