Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2009

Ngọc Ngà ...

lòng ai tấm lụa mềm tươi thắm
mắt, nhung êm nồng ấm tin yêu
tiếng, tiêu dìu dịu rung chiều
thơ,,, giăng điệu nhớ hiu hiu nắng ngà

được nhỏ nhẹ bên tai chẳng quí
cứ nặng nề uổng phí tình son
tuổi đời hơn mấy ... tưởng ngon
tha hồ trịch thượng tim buồn tái tê

rưng rức khóc, ngó lơ .... mặc kệ
nét lạnh lùng như thể khối băng
luận nầy, giảng nọ ... nhó nhăn
dịu hiền như đã dần tan mây trời

làm sao kiếm môi cười tình tứ
bảo cùng ta,,, ấy tự nơi ta
tình xưa tơ gấm lụa là
hững hờ chi để ngọc ngà nhói đau

bởi tâm lắm cơ cầu thế đó
có trong tay nầy nọ nho nhoi
mất rồi than thở từng hồi
thơ ơi,,, thơ hỡi,,, thơ rời … ta chi !!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét