sương rơi trên ngọn cỏ mành
đẹp như mắt Mẹ long lanh cõi buồn
giọt mồ hôi trán Cha tuôn
mà con như cánh vạc luôn héo nhàu
nhìn sương sớm dạ nao nao
nhớ ơn trời biển lệ trào đắng môi
tiếng chuông vang vọng xa xôi
đưa yêu dấu trở về nơi cọi nguồn
chốn xưa, xa tít dặm đường
mà Cha Mẹ đã tơ vương chỉ mành
nhớ mong, mong nhớ vòng quanh
bông hồng dâng kính
dỗ dành tâm con
ngút ngàn xa biệt nước non
giọt sương mai sớm se tròn nhớ nhung
..................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét