Trông Chồng
hoàng hôn nhạt nắng thôn ngoài
dáng ai tóc rối gió lay theo chiều
miệt mài cuộc sống hẩm hiu
mong manh như những cánh diều căng dây
bốn mùa ruộng lúa nương khoai
ngắn dài ngấn lệ đắng cay trông chồng
vỗ về kỷ niệm ven sông
biết người tro bụi hay trong chiến trường?
bên đời tuổi vẫn tràn hương
mà trong tâm tưởng tuyết sương đong đầy
chong đèn đợi gió lung lay
biết chừng đâu sẽ có ngày ... họp hôn
tặng Người Mợ không bao giờ cưới của CáiQuao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét