Trao dại
Ai xui lệ nhỏ tuôn đầy biển
Khóc cạn nguồn duyên lạnh đất lành
Trầm luân khổ ải đời luân chuyển
Cho khói lam chiều hận mái tranh
Đem sóng trùng dương tràn sông núi
Mang niềm thương tủi mặn bờ môi
Bao nhiêu cảnh cũ đành rơi lụy
Ai khiến người đi trận đổi dời
Khi ráng chiều ngưng đọng ánh vàng
Buồn giăng đất Mẹ nét sương tan
Làm sao níu lại trời hanh nắng
Ai đó giùm trao dại gió trăng
nkn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét